Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Sau một ngày nghỉ ngơi, Lương Thần lại bắt chuyến bay đến Quảng Châu.

Lần này Lưu Dĩ Tình đi cùng cô, trong phòng chờ máy bay, Lưu Dĩ Tình ôm máy tính bảng cặm cụi gõ gõ.

Lương Thần liếc nhìn màn hình, toàn là tiếng Anh, nhìn là thấy đau cả đầu.

"Chị Tình, chị thi tiếng Anh đầu vào Đại học được bao nhiêu điểm vậy?"

Lưu Dĩ Tình chạm nút trên màn hình gửi thư đi, đóng máy tính bảng lại xong mới trả lời Lương Thần.

"Không nhớ rõ lắm, đại khái hơn 140 điểm."

Lương Thần nhắm mắt tranh thủ ngủ bù, dưới đầu kê gối hình chữ U không thoải mái lắm, dù cô đã đổi tư thế nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm được tư thế thích hợp, chỉ có thể than nhẹ một tiếng rồi cau mày tiếp tục ngủ.

Lưu Dĩ Tình giúp cô chỉnh lại gối, nói: "Tối qua làm gì vậy?"

Lương Thần huỵch toẹt: "Chơi game đó."

Lưu Dĩ Tình nhìn cô bất mãn, "Trò chơi kia em chỉ cần chơi chút chút cho biết, em cho rằng mọi người mong em thành game thủ chuyên nghiệp sao?"

Lương Thần ừ một tiếng, Lưu Dĩ Tình cũng không biết những lời này cô có bỏ vào tai hay không.

"Tháng 11 rồi, em vẫn như vầy được sao? Giờ này năm ngoái là đã chuẩn bị album, hiện tại thì sao, cả một bài cũng không thấy tăm hơi, dù chị không muốn ép buộc em nhưng em cũng nên biết tốt xấu, đừng suốt ngày chỉ toàn chơi game."

Lương Thần xoay lưng về phía Lưu Dĩ Tình, mắt nhìn chằm chằm vào nền gạch trơn bóng ở phòng chờ, không nói lời nào.

Nền gạch trắng không một chút bụi, phản chiếu ánh sáng phía trên đầu vào mắt Lương Thần. Người qua lại quần áo chỉnh tề, nét mặt khẩn trương vội vàng, dù biết có một ngôi sao đang ngồi nơi đây cũng không phung phí thời gian của mình mà dừng lại ngắm. Lương Thần chớp chớp mắt, thái độ thờ ơ đó lại làm cô thấy rất thoải mái.

Ngồi như thế một lúc cô cũng thấy thật chán.

Còn không bằng chơi game.

Lưu Dĩ Tình biết Lương Thần không ngủ, nhưng nói nhiều sợ làm tâm trạng cô không vui, nhưng không nói thì lại sợ cô cứ tiếp tục ở trong tình trạng như vậy, không tìm thấy lối ra.

Khó xử trong lòng, Lưu Dĩ Tình đứng dậy đi dạo, cuối cùng cũng không nói gì, đành đứng chờ đăng ký thủ tục lên máy bay.

Nửa tiếng sau, loa thông báo nhắc nhở đăng ký thủ tục lên máy bay.

Lương Thần mở to mắt, xoa xoa cổ, Viên Kha Kha và Tiểu Vũ đến giúp cô thu dọn đồ.

Lúc này điện thoại lại vang lên.

Là Lục Cảnh gửi đến một tấm hình.

Phần quà Lương Thần gửi cho cậu đã được chuyển đến, cậu chụp hìn rồi gửi cho Lương Thần.

Ảnh được chụp từ bên trong phòng ngủ. Trên cái bàn của phòng ký túc xá đủ các loại sách chuyên ngành, phía dưới là một cái laptop Alienware có dán logo kỳ quái, phía sau còn có 2 ly Starbucks cùng mấy cây bút bi. Ảnh chụp từ góc bàn, chỉ lộ ra một góc cái cặp màu đen cùng nửa túi bánh quy đang ăn dở.

Lương Thần phóng to bức ảnh lên, xem cặn kẽ từng chi tiết trong hình.

Bản thân cô không nhận ra cô đang xem chăm chú đến thế nào, rõ ràng điểm chính là cái album quà tặng kia nhưng cô lại giống như kẻ cuồng rình mò muốn biết cuộc sống sinh hoạt của Lục Cảnh thông qua những chi tiết trong tấm ảnh.

À, cậu là một cậu con trai sạch sẽ.

Học tập chắc cũng khá -- học kém thì làm sao có thể đậu vào Nam Đại được chứ?

Trừ điều này, cô dường như cũng không nhìn ra được gì nữa.

Lương Thần thu nhỏ bức ảnh thì phát hiện Lục Cảnh gửi cho cô một tin nhắn.

Đại Thần: "Cám ơn."

Lương Thần cười cười, nghĩ thầm cậu nhóc này chắc chắn cực kỳ vui sướng.

Tranh Tử: "Không có gì, thích không?"

Đại Thần: "Không tệ."

Tranh Tử: "Không tệ?"

Tranh Tử: "Cậu không phải là fans cứng của Lương Thần sao?"

Đại Thần: "Album tặng này tôi có rồi."

Đại Thần: "Dù sao thì cũng cám ơn."

Tranh Tử: "Không có chi."

Lương Thần thấy mất mát khó tả, gõ ba chữ kia mà cả người đều thấy rầu rĩ.

Cậu có rồi, chán ghê.

Cậu nói cậu có album tặng này rồi?

Lương Thần bỗng ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên, làm cho Viên Kha Kha và Tiểu Vũ hoảng hồn.

Loại quà tặng nội bộ này mà cậu cũng có, đúng thật là fans cứng nha!

Cảm giác mất mát lúc trước bỗng tan thành mây khói, Lương Thần nhìn điện thoại cười tít mắt.

Viên Kha Kha và Tiếu Vũ nhìn nhau.

Chị Thần bị sao vậy?

Lương Thần không để ý đến ánh mắt của Viên Kha Kha và Tiếu Vũ nhìn nàng như bác sĩ nhìn bệnh nhân mà vui vẻ đứng dậy, định đi đăng ký thủ tục thì có tin nhắn của Lục Cảnh đến.

Đại Thần: "Tối nay có tiết, 9h mới ra nên không có chơi game."

Tranh Tử: "Đúng lúc tôi cũng không có ở nhà, cũng không chơi được."

Đại Thần: "Lại đi công tác?"

Tranh Tử: " Đúng vậy."

Đại Thần: "Ở đâu?"

Tranh Tử: "Quảng Châu."

Lương Thần nhìn chữ [Ừ] của cậu cảm giác bản thân càng ngày càng giống báo cáo lịch trình nha...

Mười phút sau, Lương Thần ổn định chỗ ngồi trên máy bay, chuẩn bị ngủ.

Khoang hạng nhất nhiệt độ vừa đủ ấm áp, tiếp viên giọng nói nhỏ nhẹ như hát ru.

Bình thường Lương Thần đều sẽ ngủ trước khi máy bay cất cánh nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô vừa muốn ngủ thì bị giật mình bởi một giọng nữ chói tai ồn ào.

Chưa hết, thêm hai ba giọng nữ nữa giống như là đang cãi nhau gì đó.

Lương Thần rầu rĩ kéo bịt mắt xuống, vùi đầu vào ghế kế cửa sổ, cố gắng ngủ.

Bỗng Lưu Dĩ Tình khều cô hai cái, ghé sát tai cô nói nhỏ:"Mạnh Lam Chi"

"Hả?" Lương Thần choàng tỉnh, kéo bịt mắt xuống, chồm người qua Lưu Dĩ Tình để nhìn ra ngoài.

Người mang kính râm kia còn không phải là Mạnh Lam Chi sao.

Bên cạnh là bốn người trợ lý đang cãi nhau với tiếp viên hàng không đòi đổi sang chỗ ngồi gần với chỗ của Mạnh Lam Chi ở khoang hạng nhất, hai tiếp viên hàng không cười nói: "Thật ngại quá, chỗ ngồi được xếp ngẫu nhiên nhưng bốn vị khách kia không muốn đổi chỗ nên chúng tôi cũng không thể ép họ đổi được."

Một trong bốn trợ lý nói: "Không được, nghệ sĩ của chúng tôi đang vội, cần tranh thủ chuẩn bị trên máy bay, các cô không cho chúng tôi đổi chỗ thì các cô giúp nghệ sĩ của tụi tôi chuẩn bị nha?"

Mạnh Lam Chi ngay lúc này nâng kính râm lên một chút, tỏ ý dung túng cho hành động

của đám trợ lý.

Hai tiếp viên hàng không vẫn giữ nét mặt tươi cười rồi lặp lại những lời vừa giải thích.

Chắc chắn là ngoài mặt tươi vui, trong bụng rủa thầm.

Muốn được ưu tiên sao không mua vé khoang hạng nhất cho cả bốn người trợ lý đi? Ở đây náo loạn sinh sự làm gì?

Lương Thần nhìn cảnh này rồi thở dài một tiếng, "Haizz.."

Mạnh Lam Chi nhìn qua tức thì.

Cô ta vừa lên máy bay đã phát hiện Lương Thần cùng người đại diện cũng có mặt ở đây nhưng chỉ có thể giả vờ không biết. Nhưng hiện tại Lương Thần như vậy rõ ràng là báo cho cô ta biết có sự hiện diện.

Hai tiếp viên hàng không đứng ở đây dẫu biết trên chuyến bay hôm nay trùng hợp có hai ngôi sao nhưng họ vẫn...

Một trong hai tiếp viên lập tức nở nụ cười để lộ tám cái răng, đôi mắt to tròn nói: "Cô Lương Thần, xin hỏi cô có yêu cầu gì ạ?"

Lương Thần hơi ngây ngốc.

Cô chỉ là theo bản năng buông tiếng thở dài, không ngờ bị tiếp viên hàng không chớp lấy cơ hội để thoát khỏi tình huống kia.

Mắt hơi chuyển động, Lương Thần nói: "Tôi cần một cái chăn để ngủ, làm phiền rồi."

Tiếp viên hàng không vui vẻ cười nói: "Được ạ, không có chi ạ."

Rồi cô xoay người đi lấy chăn, hai phút sau thì quay lại, tay ôm một cái chăn sạch sẽ, cung kính đưa cho Lương Thần bằng hai tay.

"Xin hỏi cô còn có yêu cầu gì khác không?"

"Không, không có, cảm ơn."

"Không có chi."

Tiếp viên hàng không cười ngượng ngùng rồi đỏ mặt nói: "Cô Lương, có thể phiền cô cho tôi xin chữ ký được không? Tôi rất thích nghe cô hát."

Lương Thần ôm chăn mềm mại gật đầu nói: "Được chứ."

"Không sao." Lương Thần nhận sổ, lục tìm trong túi của mình lấy ra một cây bút, "Tôi có chuẩn bị bút."

Lương Thần nhanh chóng ký tên rồi đưa sổ lại cho cô tiếp viên.

Tiếp viên hàng không ôm cuốn sổ trước ngực, vui sướng cười như một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, "Cô Lương, cô thật thân thiện."

Thấy Lương Thần và tiếp viên hàng không kẻ tung người hứng làm Mạnh Lam Chi thấy xấu hổ không dám làm gì nữa.

Hai người này đang phối hợp diễn làm cô mất mặt đây mà.

Khi nghe tiếp viên hàng không kia nói câu "Cô thật tử tế", cô nghĩ bằng mọi giá cũng phải giữ hình tượng của mình. Mạnh Lam Chi bực bội kéo bịt mắt lên cố gắng chợp mắt.

Khi máy bay cất cánh, bốn người trợ lý kia buộc phải quay về chỗ ngồi, cuộc tranh cãi với tiếp viên hàng không cũng kết thúc.

Lương Thần hỏi nhỏ Lưu Dĩ Tình: "Cô ta hôm nay cũng đến Quảng Châu à?"

Lưu Dĩ Tình che miệng trả lời: "Chắc là đi tuyên truyền cho phim mới."

Lương Thần hỏi: "Bộ phim cổ đại thần tượng kia hả?"

Lưu Dĩ Tình cười nói: "Chính là bộ đó."

Lương Thần nhìn chằm chằm Lưu Dĩ Tình, hỏi: "Chị cười gì vậy?"

Lưu Dĩ Tình lấy tờ báo che miệng nói: "Mạnh Lam Chi vẫn luôn xây dựng hình tượng thành thật ngay thẳng, thu hút không ít fans, chị đang nghĩ khi nào thì hình tượng này sụp đổ."

Lương Thần gãi cằm, tỏ vẻ đăm chiêu, "Cô ta làm tiểu tam hình tượng còn không sụp đổ, quá lợi hại."

Muốn nói lợi hại, không thể nói Mạnh Lam Chi lợi hại, mà là đoàn đội của cô ta quan hệ xã giao lợi hại.

Sau khi chuyện với Nhạc Vũ Huân xảy ra thì sau một đêm đã đứng ra giải bày, đầu tiên là chân thành xin lỗi Lương Thần, sau giải thích là do bị lừa rằng hai người kia đã chia tay.

Với lời lẽ vừa khôn khéo vừa tao nhã nhưng cũng đanh thép đúng là hình mẫu của quan hệ công chúng, fans đua nhau đau lòng cho Mạnh Lam Chi.

Nhưng chỉ có Lươung Thần biết bản thân cô chưa từng nhận được bất kỳ lời xin lỗi chân thành nào.

Sau ba giờ bay, máy bay đã đến sân bay Quảng Châu.

Lương Thần còn cố tình nấn ná xuống máy bay ở lối sau để không bị truyền thông bắt gặp xuất hiện cùng lúc với Mạnh Lam Chi.

Ai ngờ -- lối ra phía trước bị khóa, Mạnh Lam Chi phải đi vòng ra lối sau thì gặp Lương Thần.

Lối ra bị khóa cũng bởi do fans của hai ngôi sao này bên ngoài đang xung đột, gây rối loạn trật tự.

Nguyên nhân xung đột không cần nói Lương Thần cũng biết, chắc chắn là fans hai bên biết thần tượng của mình đi cùng chuyến bay nên kéo đến cổ vũ muốn áp đảo đối phương liền dẫn đến xung đột.

Điều Lương Thần hối hận nhất chính là nếu biết cô xuất hiện cùng một chỗ với Mạnh Lam Chi thì dù cho không ngủ cô cũng phải trang điểm chỉn chu.

Giờ thì hay rồi, cô mang kính râm, môi thâm, tóc rối chưa chải, thậm chí kem nền cô còn chưa thoa.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, tin tức buổi tối thành ra: Lương Thần và Mạnh Lam Chi cùng xuất hiện ở sân bay, Lương Thần sắc mặt tiều tụy, tinh thần sa sút, chưa vượt qua được nỗi đau.

Lương Thần: "............"

Bà đây chính là chơi game ngủ không đủ mà thôi.

Hết chuơng 12

Truyện đánh dấu

Next Post Previous Post